“Đấng có từ ban đầu, là Đấng chúng tôi đã nghe, Đấng mắt chúng tôi đã thấy, Đấng chúng tôi đã ngắm, và tay chúng tôi đã chạm đến, thuộc về Ngôi Lời của Sự Sống.” (I Giăng 1:1).
Giữa thế gian đang chìm trong miền và bóng của sự chết Giăng đã thấy ánh sáng lớn
Giữa một cuộc đời với bộn bề lo toan ông nghe tiếng Đấng Bình Yên gọi mình
Giữa những người đau yếu, bệnh tật ông ngắm Đấng Chữa Lành
Giữa những người lạc lối ông ngắm Đấng phán: “Ta là Đường Đi”
Giữa những kẻ kiêu ngạo ông ngắm một Đấng luôn dâng sự vinh quang cho Đức Cha
Giữa những giáo điều của tôn giáo ông ngắm Đấng phán lẽ thật
Giữa tối tăm của lòng người ông ngắm Sự Sáng chiếu rọi
Giữa sự sợ hãi ông nghe Đấng ấy phán: “Ta Là, đừng sợ!”
Giữa những lòng độc dữ ông ngắm Đấng Nhân Từ
Giữa những lời dối trá ông ngắm Đấng mà trong miệng Ngài không tìm thấy sự gian trá
Giữa bão táp, sóng cuồng ông ngắm Đấng ngủ trong bình tịnh
Giữa những chứng dối ông ngắm Đấng yên lặng
Giữa sự chết ông nghe Đấng ấy xin Đức Cha tha thứ cho những kẻ bách hại mình
Ông cũng đã ngắm ở trong Đấng vinh quang tột cùng ấy một con người rất đời thường
Ông ngắm Người ôm những đứa trẻ con vào lòng
Ông ngắm Người đói và khát như bao người
Ông ngắm Người khóc với những người Ngài yêu thương
Ông ngắm thân thể Người rỉ máu, hằn những vết thương vì bị đánh đập
Ông ngắm Người đau đớn khi thân thể bị đóng vào cây gỗ
Trên cây thập tự, ông nhìn Con Người trút hơi thở và cũng đã ngắm Ngài sống lại vinh quang
Chữ “ngắm” này thật đẹp! Có lẽ lúc viết chữ này Giăng đã ngừng lại ít lâu để hồi tưởng về những năm tháng bước đi bên cạnh Chúa của mình. Có thể cùng ông chiêm ngưỡng Đấng ấy thật hạnh phúc.
Tuy nhiên để có thể ngắm nhìn và thưởng thức thật đầy trọn vinh quang của Ngài, các môn đồ cần bắt chước Giăng đi theo Ngài đến muôn nơi, kể cả vào tận trong sân của thầy cả thượng phẩm An-ne, vào trong trung tâm của sự bắt bớ!
Trong ân điển của Đức Chúa Jesus Christ.
Nguyễn Ngọc Tú